Đôi khi, bạn không cần phải xuất sắc ở mọi trận đấu để giành chiến thắng. Bởi bóng đá là cuộc chơi của người thắng, kẻ thua và vinh danh nhà vô địch, những người luôn biết cách chiến thắng trong mọi hoàn cảnh.
Nói một cách trung thực, U22 Việt Nam đã không chơi thật sự hay trước Singapore. Sau khi đã thua cả 3 trận mở màn và hứng lấy vô vàn chỉ trích, đội quân của HLV Fandi Ahmad đã vào sân với quyết tâm tạo ra sự khác biệt. Và họ đã thành công khi gây áp lực mạnh mẽ lên tuyến giữa U22 Việt Nam, sau đó gây ra những sóng gió.
Còn chúng ta, phải đợi đến phút 61 mới có cú dứt điểm đầu tiên. Và đó chưa phải cú sút trúng đích. Các học trò của HLV Park Hang-seo gặp vô vàn khó khăn trước hệ thống phòng ngự đông đảo và vững chắc của Singapore. Họ nhồi bóng vào chỉ để nhìn thấy nó dội ra, trước khi tiếp tục tìm cách khác đưa bóng vào khu cấm địa.
Màn trình diễn thiếu ấn tượng của U22 Việt Nam, một phần nguyên nhân đến từ việc chiến lược gia người Hàn Quốc quyết định cất đi một vài trụ cột. Đồng thời, ngôi sao có khả năng gây đột biến và giàu ý tưởng Nguyễn Quang Hải rời sân từ rất sớm vì chấn thương.
Bế tắc, bối rối và lo lắng là những gì chúng ta phải chịu đựng. Nhưng sau tất cả, U22 Việt Nam vẫn rời sân với tư thế người thắng cuộc.
Một tình huống phạt góc, Việt Hưng treo bóng vào phía xa, cho Văn Hậu bật cao chuyền ngược trở lại khu vực trước cầu môn, rồi Đức Chinh đánh đầu dũng mãnh tung lưới Singapore. Một pha dàn xếp bài bản và hoàn hảo ở mọi khâu.
Những phút cuối cùng, Đức Chinh và Việt Hưng bỏ lỡ 2 cơ hội tuyệt vời để gia tăng cách biệt. Không sao cả. 1 bàn là đủ để chúng ta có thêm một chiến thắng quan trọng để thẳng tiến trong cuộc chinh phục tấm Huy chương Vàng đầu tiên.
Một số người hâm mộ khó tính đòi hỏi U22 Việt Nam phải thi đấu hay hơn nữa, thắng đậm hơn nữa. Trong khi một số khác lại lo lắng khi đội quân của HLV Park Hang-seo đang có dấu hiệu suy giảm, cả về số bàn thắng đến chất lượng chơi bóng.
Tuy nhiên, hãy suy nghĩ theo chiều hướng tích cực. Thật khó có thể liên tục tạo ra những màn trình diễn bắt mắt trong bối cảnh lịch thi đấu dày đặc, cộng thêm điều kiện sân bãi và thời tiết khắc nghiệt ở Manila những ngày này.
Để có những bước đi chắc chắn, chúng ta cần phải chấp nhận một số chiến thắng xấu xí, như tối nay. Bạn nhớ không, 21 năm trước, chính Singapore đã dạy chúng ta bài học đó. Tại chung kết Tiger Cup 1998, chúng ta chơi hay cả đêm, miệt mài tấn công cả đêm nhưng vẫn thất bại cay đắng vì cái lưng của Sasi Kurma.
Vào bây giờ, niềm tin vào khả năng vô địch của U22 Việt Nam cũng ngày một lớn. Thứ nhất là khả năng chèo lái của HLV Park Hang-seo, từ việc xoay tua đội hình và bố trí nhân sự hợp lý, đến các điều chỉnh trong trận đấu luôn phát huy hiệu quả. Như trước Singapore, sự xuất hiện của Hùng Dũng giúp tuyến giữa không còn bị áp đảo, trong khi Tiến Linh vào sân tạo nên mối quan hệ đối tác ăn ý với Đức Chinh, giúp gia tăng cơ hội.
Kế đến, U22 Việt Nam rất phong phú các giải pháp và cũng không phụ thuộc vào một cái tên nào cố định. Trận gặp Indonesia, Thành Chung và Hoàng Đức đóng vai người hùng. Đánh bại Singapore, Đức Chinh là người tỏa sáng. Và họ có thể kết liễu đối thủ bằng các pha phối hợp trung lộ hay xuống cánh, nhưng vào lúc khác, rất giỏi trong những tình huống đá phạt cố định.
Cuối cùng, một lần nữa lại phải nói về tinh thần quật cường và không bao giờ bỏ cuộc của các chàng trai đất Việt. Trước trận đấu, trên các diễn đàn, người hâm mộ Singapore đã cười nhạo vào ca ngợi của HLV Fandi Ahmad về cái gọi là "tinh thần chiến đấu của các chiến binh Sư tử trẻ", rồi nói rằng "Việt Nam sẽ dạy cho các cậu bé của Ahmad về điều đó, sau khi cho thấy sự quật cường trước Indo".
Quả thực, bất chấp bức tường phòng thủ mà Singapore tạo ra, các học trò của HLV Park Hang-seo vẫn không ngừng cố gắng. Và rồi, họ cũng xoay sở để có được 1 bàn thắng. Đó mới là những chiến binh thực sự, và chơi với khát khao thực sự. Cuối cùng, tiến thêm một bước gần hơn tới tấm Huy chương Vàng mà chúng ta hằng ao ước.