Tối 11/8, tiền vệ Nguyễn Tuyết Dung, CLB Phong Phú Hà Nam và đội tuyển nữ Việt Nam, đã chia sẻ bức thư nhận được từ bố cách đây 14 năm. Trong thư, ông Nguyễn Đức Tiếp, bố Dung, đã để lại những dòng trò chuyện với con đầy xúc động.
Ông chia sẻ việc đưa quá ít tiền sinh hoạt cho con khiến con khổ cực: "…bố mẹ đưa tiền cho con, bố cũng rất biết là đưa bằng đấy tiền là quá ít nhưng con ạ, bố rất lo đưa cho con nhiều tiền hơn bố chỉ sợ con không biết giữ đống tiền rồi dẫn đến hư hỏng thì lúc đấy bố hối cũng không kịp nên con phải thông cảm cho bố mẹ".
Ông Nguyễn Đức Tiếp (phải) là người ủng hộ tuyệt đối Tuyết Dung theo nghiệp bóng đá.
Hay chuyện ông luôn trăn trở lo lắng nếu Tuyết Dung không thể thành công với bóng đá thì ông sẽ là người ân hận nhất.
"Còn về học của con trong thư con có nói bố cũng buồn nhưng thôi con ạ, được mặt này thì mất mặt kia vậy. Con phải cố gắng phấn đấu với những gì con đã có. Nếu như về bóng đá mà con không phát huy được thì người ân hận sẽ là bố vì bố đã đưa con vào đội bóng", ông Tiếp viết.
Đọc lại bức thư bố gửi, Tuyết Dung không kìm được nước mắt: "Hôm nay lục tủ mắt rưng rưng khi đọc lại một trong những bức thư b ố viết cho con 14 năm trước, một chặng đường dài đã qua với con và cả gia đình mình.
13, 14 tuổi nhưng con đều hiểu tất cả những gì bố kỳ vọng ở con, đấy là lý do con luôn cố gắng phấn đấu để hoàn thiện mình hơn. Để có được ngày hôm nay ngoài gia đình mình ra thì bố là người có sức ảnh hưởng với con nhiều nhất.
27 tuổi con đạt được tất cả mọi thứ bố mong muốn.
27 tuổi con đã trưởng thành và đỡ đần bố mẹ một phần nào đó trên chính đôi chân của con.
Con vui và hạnh phúc khi thấy nụ cười mãn nguyện của bố".
Tuyết Dung cũng kịp bông đùa ở câu cuối, tỏ nỗi lòng có tất cả nhưng chưa có người yêu: "Nhưng 27 tuổi con có mọi thứ nhưng lại thiếu người dũng cảm ở bên con bố ạ".
Tuyết Dung đang là trụ cột của đội tuyển Việt Nam. Ảnh: Tiến Tuấn.
Nguyễn Thị Tuyết Dung sinh năm 1993 tại Bình Lục, Hà Nam. Cô thi đấu ở vị trí tiền vệ và được đánh giá là một trong những cầu thủ nữ có kỹ thuật xuất sắc nhất lịch sử bóng đá Việt Nam.
Cô là con thứ 2 trong gia đình có 4 chị em. Chị cả, cậu ba đã lập gia đình, cậu út thì đang đi học, còn Tuyết Dung thì sớm bộc lộ năng khiếu bóng đá từ nhỏ.
"Đến trường cũng như ở nhà, là con gái mà nó cứ suốt ngày chơi đá bóng với con trai. Con gái cùng trang lứa đòi mua hoa, mua búp bê nhưng nó thì đòi mua bóng về đá", ông Nguyễn Đức Tiếp kể lại.
Không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ, Tuyết Dung từng giành Quả bóng vàng nữ Việt Nam năm 2014. Cô thi đấu cho đội tuyển Việt Nam từ năm 2011 khi mới 18 tuổi, hai lần vô địch AFF Cup (2012, 2019) và hai lần giành HCV SEA Games (2017, 2019). Năm 2017, Tuyết Dung từng được hãng tin nổi tiếng BBC (Anh) bình chọn vào top 100 phụ nữ có tầm ảnh hưởng trên thế giới.
Tuyết Dung (phải) đem về rất nhiều vinh quang cho bóng đá Việt Nam, đúng như những gì bố mong muốn. Ảnh: Tiến Tuấn.
Dung con của bố,
Đọc thư con bố rất mừng. Con đã có ý nghĩ mà từ trước tới nay bố vẫn cho con là trẻ con. Dung con, con nói rất đúng, không ai là hoàn hảo, trọn vẹn được. Con người ta được thứ nọ thì mất thứ kia, kể cả đời bố mẹ cũng vậy thôi nhưng trách nhiệm của bố mẹ là phải muốn con hào hảo. Chính vì lý do đó mà bố luôn nhắc con phải chịu khó học tập vì năm nay là cuối cấp, nhiều lúc bố nói con nhằm mục đích là để con phấn đấu trong học tập, còn về tập luyện bóng đá thì con chẳng nói bố cũng biết, bố rất hy vọng và an tâm vì con là con của bố Tiếp mà. Trước kia thời thanh niên, bố rất say mê môn bóng đá, vì điều kiện trước kia mà không theo được, đến con thì bố rất hy vọng đến một ngày nào đó con sẽ làm vinh quang đến dòng họ có phải không con gái của bố.
Dung à, bố nói vậy thôi con phải hết sức cẩn thận và có mục tiêu phấn đấu. Con người ta phải có phấn đấu, kiên trì thì mới có ngày vinh quang, đấy là bước đi của đời con. Con hãy còn trẻ, có thể chưa hiểu được những gì bố nói với con hôm nay nhưng rồi con sẽ hiểu.
Đọc thư con bố rất thương con. Con còn trẻ mà đã phải ra ngoài xã hội, sống chỗ tập thể gặp không ít phức tạp. Bố đã trải qua đời lính rồi, nhưng thôi con ạ vì tương lai sau này mà phải chấp nhận, con người ta ai mà chẳng vậy có phải không con.
Còn chuyện trước kia con gây ra, bố mẹ không trách gì con cả vì con hãy còn trẻ con. Trước kia, bố cũng vậy thôi. Trẻ con phải nghịch thì mới thông minh, sáng suốt có phải không con gái của bố. Con à, năm ngoái mùng 8/3, chuyện xảy ra bố cũng biết nhưng bố tưởng qua loa đơn giản, không ngờ đọc thư con bố rất thương con gái, chuyện lại phức tạp như thế. Tại sao con không điện về cho bố để bố lên giải quyết, mình con thì làm sao giải quyết nổi mà con phải âm thầm chịu đựng. Từ đấy về sau, bất cứ chuyện gì dù đơn giản hay phức tạp thì con phải điện về cho bố biết, bố sẽ giải quyết được tất cả, bố cấm con không được giấu chuyện gì, tự con giải quyết lấy nó sẽ gây ra tại hoạ làm ảnh hưởng đến sức khoẻ và học tập đấy con ạ.
Con gái, bố khuyên con sống ở chỗ tập thể phải khôn khéo, dù có chuyện buồn thì con cũng phải vui vẻ, mồm mép, không bảo thủ, những gì mình không biết thì phải học hỏi các bạn con, phải làm thế nào để cho thầy mến bạn yêu đấy mới là cách sống của chỗ tập thể con ạ. Còn thỉnh thoảng con về nhà đến hôm sau con đi, bố mẹ đưa tiền cho con, bố cũng rất biết là đưa bằng đấy tiền là quá ít nhưng con ạ, bố rất lo đưa cho con nhiều tiền hơn bố chỉ sợ con không biết giữ đống tiền rồi dẫn đến hư hỏng thì lúc đấy bố hối cũng không kịp nên con phải thông cảm cho bố mẹ.
Con gái bố nói rất đúng. Từ khi con vào đá bóng là bố mẹ quý con hơn, vì con còn nhỏ đã phải xa bố mẹ, gia đình, bởi vậy con phải có mục tiêu phấn đấu, nếu con được như ý muốn của bố mẹ thì con thích gì bố mẹ cũng nhất trí và tạo mọi điều kiện cho con.
Con gái của bố. Nhiều đêm bố trăn trở cả đêm mà không sao ngủ được. Bố đã quyết tâm đưa con và đội bóng là vì tương lai của con, nếu con phát huy được năng khiếu và bản lĩnh của mình thì tương lai của con sẽ tốt đẹp. Bố tin tưởng con sẽ làm được điều này vì con là đứa có năng khiếu và giống tính bố nhất. Còn về học của con trong thư con có nói bố cũng buồn nhưng thôi con ạ, được mặt này thì mất mặt kia vậy. Con phải cố gắng phấn đấu với những gì con đã có. Nếu như về bóng đá mà con không phát huy được thì người ân hận sẽ là bố vì bố đã đưa con vào đội bóng. Vậy nếu con thương bố mẹ thì hãy cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp của con. Kể từ ngày con vào đội bóng đá đến nay, dân làng ai cũng hỏi thăm và mừng cho bố. Bố chỉ mỉm cười và gật đầu vì trong lòng bố cũng lo lắng nếu con không phát huy được môn bóng đá. Bố nói câu này chắc con cũng hiểu.
Con gái của bố. Bố thường xuyên vẫn nói với con, con còn nhớ không về môn bóng đá thì phải giỏi hẳn mới vẻ vang được. Nếu chỉ bình thường thì không có hy vọng gì cả. Vậy con phải phấn đấu để vào được đội tuyển quốc gia thì lúc đấy bố mới toại nguyện con ạ. Con gái, vừa qua thầy Hải Anh có về ăn cưới. Thầy có nói về con cho bọn bố biết, đến tháng 9 này con đi thi đấu U16 mà cả tỉnh ta được hai đứa là con và một bạn nữa. Bố rất mừng. Vậy con phải phấn đấu. Bố sẽ đợi những ngày vẻ vang của con, con ạ. Những gì bố muốn nói, bố đã viết trong trang giấy này rồi. Song, bố còn rất nhiều điều muốn nói với con nữa nhưng vì đêm đã khuya, bố tạm dừng bút ở đây.
Cuối thư, bố chúc con mạnh khoẻ, học tập tốt, luyện tập tốt, mọi sự như ý.
Bố mong đợi những ngày con mang về vẻ vang cho gia đình ta.
Bố của con
Nguyễn Đức Tiếp
Bạn nên quan tâm