Những cầu thủ Pháp sẽ ở một phòng riêng trong khách sạn còn những người Bồ Đào Nha sẽ ở trong một phòng khác.
Đó là cách duy nhất giữ bầu không khí yên ả trước khi trận chung kết diễn ra.
Euro 2016 - khi thần may mắn quay lưng
Trận đấu với Pháp năm 2016 là sự kiện trọng đại nhất lịch sử bóng đá Bồ Đào Nha. Đó cũng là khoảnh khắc tôi đã chờ đợi cả đời này - bạn biết đấy, tôi đã nỗ lực rất nhiều chỉ vì giây phút ấy. Nhưng khi các đồng đội của tôi bắt đầu tiến ra từ đường hầm sân Stade de France, tôi lại ở một nơi cách xa cả trăm cây số. Phải, giấc mơ của tôi đã không trở thành hiện thực. Ngồi thu mình trong căn phòng khách sạn ở Thụy Sĩ, tôi bật TV xem những người đồng đội của mình chiến đấu ngoài kia để đem vinh quang về cho nước nhà.
Thần may mắn đã quay lưng lại với tôi. Suốt giai đoạn vòng loại, tôi vẫn đồng hành cùng mọi người. Nhưng trong một trận đấu cuối mùa giải cho Monaco, tôi đã dính chấn thương khi vòng chung kết Euro chỉ còn tình bằng ngày.
Đó là quãng thời gian khó khăn nhất cuộc đời tôi. Nhưng nó cũng thật lạ, vừa cay đắng lại cũng vừa ngọt ngào khi chứng kiến từng bước, từng bước Bồ Đào Nha tiến vào trận chung kết. Thời điểm tất cả đang bận chuẩn bị cho trận đấu lịch sử của cả dân tộc, tôi lặng lẽ hội quân cùng Monaco tại Thụy Sĩ để luyện tập trước thềm mùa giải mới.
Nhưng tôi cũng có cuộc chiến của riêng mình. Và bước đầu tiên là tránh xa những anh bạn người Pháp trong đội. Hai ngày trước khi trận chung kết diễn ra, những lời giễu cợt bắt đầu với tần suất dày đặc, các cầu thủ Pháp trong đội có vẻ rất tự tin về một chiến thắng ngay trên sân nhà.
Ai biết Benjamin Mendy chắc hiểu chúng tôi thân nhau thế nào. Nhưng tôi thì không thể đối diện với cậu ấy nếu Pháp giành chiến thắng. Tưởng tượng thôi đã thấy phi thực tế rồi. Vậy nên tôi quyết định ở trong một căn phòng riêng biệt chỉ dành cho các cầu thủ Bồ Đào Nha gồm: Ivan Cavaleiro, Gil Dias và Fabinho (bạn biết đấy, Fabinho là người Brazil nhưng chúng tôi quyết định kết nạp anh ấy vào hội đồng hương Bồ Đào Nha một đêm duy nhất).
Bàn thắng của Eder trong trận chung kết Euro 2016 phần nào giúp giấc mơ của Bernardo Silva hoàn thành một nửa.
Tiếng còi khai cuộc vang lên, chúng tôi sống trong bầu không khí căng thẳng đến ngộp thở. Những anh bạn Pháp cũng toát mồ hôi hột chẳng kém - lần cuối cùng họ vô địch Euro đã từ năm 2000. Nhưng, chúng tôi thậm chí còn chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác ấy. Trong tôi, nỗi ám ảnh về cú sút penalty của Zidane đá bay Bồ Đào Nha khỏi World Cup 2006 vẫn cứ ám ảnh không nguôi.
Phút thứ 25, điều tồi tệ nhất đã ập đến khi Cristiano Ronaldo đau đớn rời sân vì chấn thương. Bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi cầm hòa họ 0-0 và bước vào thời gian thi đấu hiệp phụ. Cristiano dù đang gặp phải chấn thương vẫn đứng hò hét các đồng đội bên ngoài đường biên. Tôi chẳng rõ anh ấy đã nói gì, nhưng chí ít, hiệu quả đã đến tức thì bởi phút thứ 109, lưới của Pháp đã rung lên sau cú sút của Eder.
Chúng tôi nhảy chồm ra khỏi ghế. Còn những anh bạn người Pháp ở phòng bên ư? Hình như đã rất lâu rồi, tôi mới thấy họ yên lặng đến thế.
Thật sự không thể tin nổi. Vô địch Euro là một chiến tích quá đỗi vĩ đại đối với một quốc gia nhỏ bé như chúng tôi. Có một điều này chắc suốt đời tôi cũng không thể quên được. Đêm đó, điện thoại tôi rung lên liên tục vì những tin nhắn từ những người đồng đội vừa xuất sắc giành chức vô địch ở Pháp, "Chúc mừng nhé. Cậu cũng là một phần trong cuộc hành trình của chúng ta".
Trong giờ phút điên loạn với những màn ăn mừng sau trận đấu mà họ vẫn nhớ đến tôi, điều ấy khiến tôi thực sự cảm động. Và không thể cùng họ trải qua chặng đường gian nan ở Pháp thì chức vô địch cho Bồ Đào Nha từ lâu đã là một giấc mơ tôi luôn nghĩ về từ khi còn nhỏ.
Vỡ mộng ở Benfica
Tôi sinh ra trong một gia đình cuồng bóng đá. Bởi thế, luôn có những tranh cãi không dứt trong căn nhà của tôi. Mẹ tôi là fan cứng của Sporting còn cha tôi lại mê mẩn Benfica. Từ bé, mẹ vẫn thường dụ dỗi tôi theo phe mình nhưng bà biết chẳng có hu vọng gì cả. Chẳng biết từ bao giờ nữa, tôi đã luôn ủng hộ Benfica vì thần tượng Rui Costa. Ông là người tôi luôn cố gắng bắt chước mỗi khi xỏ giày ra sân thi đấu.
Năm lên 6 tuổi, vài tuyển trạch viên đội trẻ của Benfica mời tôi tới đá cho đội của họ. Nó như một giấc mơ thành hiện thực, mà ngặt nỗi, chi phí hết sức đắt đỏ mà học viện lại quá xa nhà tôi. Suốt cả năm trời, tôi đã phải cầu xin cha mẹ cho phép tôi tới Benfica nhưng hai người đều giữ quan điểm rằng tôi còn quá non nớt.
Tháng 8 năm 2001, trong ngày sinh nhật lần thứ bảy của tôi, ông ngoại có đưa tôi một tấm thẻ - chỉ thẻ thôi, không bọc hộp hay gì cả. Tôi không nhớ hồi đấy mình đọc sõi đến đâu nhưng điều đó không thành vấn đề bởi đập ngay vào mắt tôi chính là logo của Benfica kèm dòng chữ, "Chúc mừng sinh nhật, chào mừng bạn đến với Benfica".
Chính ông là người đồng ý trả tiền để tôi theo học tại học viện của đội bóng. Đó chắc chắn là một trong những khoảnh khắc sung sướng nhất đời tôi. Mà nghĩ cũng buồn cười khi người trả tiền cho tôi theo học ở Benfica lại là ông ngoại bởi ông cũng như mẹ là một fan cứng cựa của đội Sporting.
Nhưng, cuộc sống màu hồng và những giây phút hạnh phúc đã sớm khép lại sau sinh nhật lần thứ 7.
Câu chuyện của tôi ở Benfica không bắt đầu bằng câu: "Và thế, tôi ra đi để trở thành một huyền thoại của đội bóng mình hâm mộ từ nhỏ". Thực tế, quãng thời gian ở Benfica của tôi chưa bao giờ là bằng phẳng. Tôi từ khi sinh ra đã nhỏ con. Hồi bé, nó không phải vấn đề nhưng khi bạn trở thành một thiếu niên, cơ thể có phần khiêm tốn sẽ khiến bạn mất điểm trong mắt huấn luyện viên.
Bernardo Silva không được trao cơ hội ở Benfica nhưng chí ít những lời nói của Chalana đang đi đúng hướng.
Năm 16 tuổi, tôi trải qua quãng thời gian kinh khủng nhất sự nghiệp. Hầu như tôi chẳng bao giờ được chơi cho đội trẻ. Cảm giác không được ra sân không khác gì một màn tra tấn tinh thần cả. Tôi yêu những giây phút được sống trên sân cỏ, vậy nên, thật sự quá khó để tôi có thể chấp nhận thực tế ấy. Đến khi không thể chịu thêm được nữa, tôi đã nghĩ đến việc chia tay câu lạc bộ.
Nếu ngày ấy, tôi quyết định ra đi thật, không biết sự nghiệp tôi đã ra sao. Nhưng may thay, một người đã giang tay cứu giúp tôi, ông là Fernando Chalana.
Chalana là một trong những danh thủ vĩ đại nhất bóng đá Bồ Đào Nha từng sản sinh ra. Ông là một tiền vệ cánh nhỏ con với bộ ria mép phi thường, kỹ năng qua người của ông đỉnh đến nỗi người dân nước tôi thường gọi Chalana bằng cái tên Pequeno Genial (thiên tài tí hon).
Thời điểm ấy, ông là một trong những huấn luyện viên trẻ của Benfica. Tôi đồ rằng ông đã thấy hình ảnh của chính mình khi nhìn vào tôi nên một ngày, Chalana đã tới bên tôi và nói: "Cậu nhóc, huấn luyện viên của cậu chẳng hiểu gì về bóng đá cả. Cậu chính là cầu thủ xuất sắc nhất ở đây. Tin tôi đi... Sẽ có ngày, người ta nhận ra cậu quan trọng thế nào".
Đó là cuộc nói chuyện đã thay đổi cuộc đời tôi. Nếu không có Chalana, tôi chẳng biết sự nghiệp mình rồi sẽ đi về đâu nữa. Ông ấy bắt đầu gọi tôi là "Messizinho". Tôi đoán vì Lionel Messi cũng khá còi cọc và chúng tôi đều là mẫu cầu thủ nhỏ con, kỹ thuật và thuận chân trái. Dĩ nhiên, thật khập khiễng khi đặt tôi lên bàn cân với một thiên tài như anh ấy. Nhưng sự thật, những lời ấy của Chalana đã giúp tôi tự tin hơn rất nhiều.
Tôi tự nhủ với bản thân mình, OK, nếu "Thiên tài tí hon" đã đặt niềm tin nơi bạn, bạn cũng cần phải có niềm tin vào chính mình. Động lực ấy giúp tôi được đôn lên đội Benfica B. Nhưng dù có cố đến mấy chăng nữa, tôi cũng không thể được chọn vào đội một. Lên 18, tôi vẫn cứ lẹt đẹt như vậy. Và rồi tôi quyết định học lấy bằng thạc sĩ ở trường đại học Lisbon.
Công bằng mà nói thì Benfica thời điểm ấy là một tập thể rất mạnh. Năm 2014, họ vô địch giải đấu và giành thêm 2 chiế cúp quốc nội. Cả mùa, tôi chỉ đá duy nhất một trận - dĩ nhiên, từ ghế dự bị. Và đó là tất cả dấu ấn tôi để lại. Vậy nên mùa hè năm ấy, tôi hiểu rằng đã đến lúc mình cần ra đi. Tôi nói lời chia tay với câu lạc bộ duy nhất mình đã gắn bó từ năm 7 tuổi để chuyển đến AS Monaco.
Bước chạy đà hoàn hảo cho giấc mơ Man City
Ban đầu, thật khó để thích nghi với cuộc sống mới bởi trước nay tôi chưa từng ở đâu ngoài Lisbon chứ chưa nói đến việc sống một mình ngoài Bồ Đào Nha. Tôi chắc rằng nhiều người đã nghĩ rằng cỡ như tôi sẽ chẳng tìm nổi một suất đá chính trong đội hình Monaco. Cũng dễ hiểu thôi bởi họ là một đội bóng có tiềm lực tài chính hùng mạnh và rất giàu tham vọng sau khi chỉ kết thúc ở vị trí thứ hai tại Ligue 1. Còn tôi, một cầu thủ vô danh 19 tuổi trước giờ toàn chơi bóng ở giải hạng hai Bồ Đào Nha thì có thể làm được gì?
Nhưng ai biết đâu, gia nhập Monaco hóa ra lại là quyết định đúng đắn nhất đời tôi. Cũng phải nói tôi khá may mắn khi được làm việc cùng một vị huấn luyện viên Bồ Đào Nha, Leonardo Jardim và khi ấy trong đội cũng có khá nhiều cầu thủ đồng hương như Ricardo Carvalho và Joao Moutinho.
Tôi được ra sân thường xuyên hơn ở Monaco. Đến năm thứ ba ở đây, rất nhiều nhân tố trẻ xuất hiện trong đội hình. Chúng tôi tiến vào tới trận bán kết Champions League, và tuyệt hơn cả, chúng tôi đánh bại Paris Saint Germain rồi lên ngôi vô địch Ligue 1.
Đó là một chiến tích không tưởng. Bạn biết vì sao không? Chúng tôi thừa hiểu PSG mạnh hơn hẳn chúng tôi, nhưng cả đội chả ai quan tâm cả. Có lẽ bởi chúng tôi còn quá trẻ để hiểu sợ hãi là gì chăng? Tôi cũng không chắc nữa.
Dàn sao trẻ của Monaco năm 2017 mỗi người một phương sau kỳ tích 2017.
Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của tôi trong năm 2017 là trận đấu điên rồ với tỷ số 5-3 trên sân Etihad tại Champions League. Tôi bước qua Pep Guardiola và tiến về phía đường hầm để trả lời phỏng vấn. Tôi không nghĩ ông ấy nhìn thấy tôi. Nhưng Pep Guardiola đã dừng lại và bắt tay tôi, ông ấy khen ngợi tôi đã chơi một trận tuyệt vời. Chúng tôi đứng nói chuyện thêm một lát. Với tôi, đó quả là một kỷ niệm tuyệt vời bởi từ lâu tôi đã ngưỡng mộ thứ bóng đá mà ông ấy xây dựng. Đó đích xác là lối chơi mà tôi luôn hướng đến.
Kết thúc mùa giải, bắt đầu rộ lên tin đồn một loạt cầu thủ trẻ sẽ chia tay Monaco. Từ hồi tới đây, tôi khá thân với Benjamin Mendy và Kylian Mbappe - cả ba chúng tôi đều được đồn đoán sẽ chuyển đến khoác áo Manchester City, Chelsea, PSG và rất rất nhiều đội bóng khác. Đôi khi đọc những tin đồn ấy, tôi còn chẳng hiểu sao có người lại tin được. Chúng tôi lấy chuyện đó làm trò đùa trong những cuộc tán gẫu trên WhatsApp. Có lần, Mendy đăng một tấm ảnh cậu ấy đang mặc áo Real Madrid với dòng chú thích kiểu, "Hẹn gặp lại những người anh em, tôi đến với Ngài Zidane đây".
Giờ thì tôi nhẵn mặt luôn với mấy trò đùa của Mendy. Chỉ cần nhận được tin nhắn của cậu ta, tôi lại lắc đầu ngao ngán vì biết trước anh chàng này lại sắp bày ra trò gì điên khùng.
Nhưng, cuối cùng thì tôi lại là người giành chiến thắng trò chơi nho nhỏ mà cả ba đề ra bởi tôi là người đầu tiên bị bán đi. Với tôi, chẳng còn gì tuyệt hơn khi được đến Man City cả. Đã có rất nhiều câu chuyện về Pep được truyền miệng nhau, được đăng tải lên những trang báo nhưng thực sự tôi vẫn nghĩ mọi người vẫn chưa hiểu rõ ông ấy là một người tỉ mẩn đến từng chi tiết thế nào.
Trước từng trận đấu, ông ấy hay nói với các cầu thủ rằng tôi cho các anh bản đồ nhưng các anh phải là người giải hết những câu đố trên sân. Với những người luôn bị ám ảnh về bóng đá, Pep Guardiola chắc chắn là hình mẫu hoàn hảo để họ học hỏi. Cứ mỗi sáng thức dậy, tôi lại thấy thật hạnh phúc khi được chơi bóng ở đây.
Ngày tôi ký hợp đồng với City, tôi đã gửi ảnh mình đang cầm trong tay chiếc áo đấu mới về cho hai anh bạn ở Monaco, hỏi rằng, "Hoàn tất cả rồi. Bao giờ mấy ông qua với tôi thế".
Dĩ nhiên, câu trả lời của Mendy là: "Bạn ạ, tôi cũng chuẩn bị đến đấy đây".
Đó là câu chuyện của tôi và Mendy, còn Kylian vốn từ xưa đã hâm mộ PSG nên tôi nghĩ định mệnh của cậu ấy là ở lại Paris. Hai tháng sau khi tôi tới Man City, đến lượt Mendy cũng ký hợp đồng với câu lạc bộ. Không ngoài dự đoán, cậu ấy trở thành cây hài trong phòng thay đồ của câu lạc bộ. Nhưng các bạn ạ, ở đây không chỉ riêng Mendy tếu táo thế đâu.
Có một vấn đề lớn là tôi là người Bồ Đào Nha duy nhất trong đội. Tất cả bọn họ đều có hội có hè cả, mấy người Brazil này, Tây Ban Nha này hay cả mấy anh bạn người Anh nữa. Vậy nên chắc họ thấy vui lắm khi thường xuyên lấy tôi làm chủ đề chọc quê trên Instagram nhỉ? Trêu trên mạng xã hội hình như chưa đủ, có hôm họ treo giày của tôi lên trần nhà, hôm thì quẳng tôi xuống hồ bơi khi còn nguyên quần áo trên người.
Những pha bóng ấn tượng của Bernardo Silva mùa giải 2017/18.
Dù cho giờ chúng tôi đã là nhà vô địch Premier League nhưng với tôi, mỗi buổi tập đều như ngày còn nhỏ - khi bóng đá chỉ có duy nhất niềm vui. Đó có lẽ là điều hiếm thấy ở thời buổi bây giờ.
Nhất là khi chỉ nghĩ đến việc đi tập thôi, đã có một dàn hài Brazil gồm những Fernandinho, Ederson, Danilo hay Jesus chờ sẵn thì còn gì vui hơn nữa. Tôi thề với các bạn, sau đợt World Cup này kiểu gì tôi cũng sẽ thuyết phục Pep mua thêm vài cầu thủ Bồ Đào Nha. Tôi chẳng quan tâm họ đá hay đá dở sao cả. Miễn là tôi có thêm đồng minh để chọi với những trò lố của mấy người kia là được. Đời tôi mong mỏi mỗi vậy thôi.