Vượt qua sự kỳ thị
"Họ nói con không được trở lại nữa".
Đó quả là một cú sốc rất lớn. Quá trình học tập của tôi ở đó rất tốt, tôi cũng chưa bao giờ gây rắc rối với mọi người.
"Mẹ nói gì thế?".
"Nhà chủ không muốn con ở cùng họ nữa", mẹ trả lời.
"Nhưng tại sao lại thế?".
"Bởi vì tính cách của con. Họ nói con quá khó gần, dường như không thể làm quen với con được".
Thật khủng khiếp khi nghe những lời đó. Nhà chủ chưa bao giờ nói những điều như vậy trước mặt tôi. Có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ? Tôi luôn nhốt mình trong phòng, chẳng bao giờ làm phiền ai. Họ còn chào tạm biệt tôi cứ như thể mọi thứ rất ổn. Vậy mà sau đó họ nói với CLB Genk rằng tôi không thể trở lại.
Đây quả là một vấn đề lớn đối với sự nghiệp của tôi. Lúc đó, tôi không phải cầu thủ xuất sắc nhất họ có. Rồi đột nhiên tôi trở thành vấn đề, "cái gai" CLB cần giải quyết. Genk thông báo với gia đình tôi rằng họ sẽ không chi trả để tôi sống ở một ngôi nhà chung khác. Thay vào đó, tôi sẽ phải ở trọ như ngày xưa.
Tồi tệ hơn, nơi này không còn giống như năm đầu tiên tôi ở. Dường như chỗ trọ mới này chỉ dành cho những đứa "có vấn đề".
Nhìn mẹ tôi khóc, tôi cầm lấy quả bóng và đi ra ngoài sân, nơi tôi thường chơi một mình.
"Bởi vì tính cách của con". Câu nói của mẹ cứ văng vẳng trong đầu. Tôi đá bóng vào hàng rào hàng tiếng đồng hồ. Sau đó, tôi hét lớn: "Mọi thứ sẽ ổn. Trong vòng 2 tháng nữa, mình sẽ được vào đội một. Bằng mọi giá, mình sẽ không trở về nhà với một thất bại nữa".
Sau kỳ nghỉ hè, tôi trở về Genk và được đôn lên đội 2. Lúc đó tôi chẳng là ai cả, nhưng trên sân tôi muốn biểu lộ toàn bộ ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong người. Tôi rất, rất tức giận.
Và thời điểm mọi thứ tốt dần lên cũng đến. Tôi ra sân chơi một trận đấu vào buổi tối ngày thứ 6, bắt đầu trên băng ghế dự bị. Khi được vào sân ở hiệp 2, tôi như phát điên.
VÀO! Tôi ghi một bàn.
Này thì: "Họ không cần con nữa".
VÀO!! Tôi ghi bàn thứ hai.
Này thì: "Quá khép mình".
VÀO!!! Tôi ghi 3 bàn.
Này thì: "Quá ương bướng, khó gần".
VÀO!!!! Tôi ghi 4 bàn.
Này thì: "Không muốn con quay trở lại nhà chung".
VÀO!!!!! Tôi ghi 5 bàn.
Này thì: "Vì tính cách, con người của con".
De Bruyne từng ghi 5 bàn cho Genk trong 45 phút.
Thế đó, trong một hiệp đấu tôi ghi liền 5 bàn thắng. Chỉ sau 45 phút thôi, ánh mắt của mọi người nhìn tôi đã khác. Tôi sớm được đôn lên đội một, nhanh hơn mục tiêu đề ra khoảng một tuần. Đoán xem điều gì đã xảy ra? CLB lại đồng ý trả tiền để tôi sống trong khu nhà chung lúc trước.
Thật buồn cười. Người ta đối xử với tôi hoàn toàn khác sau màn trình diễn trên sân cỏ.
Rồi một ngày, bố mẹ nuôi ở gia đình chung bỗng xuất hiện. Người phụ nữ đến gần tôi như thể mọi thứ trước đó chỉ là sự hiểu lầm tai hại. Bà ấy nói: "Chúng ta muốn con quay trở về nhà. Trước đó, chúng ta chỉ cần con trở về khu nhà trọ giữa tuần thôi nhưng họ hiểu lầm. Giờ đây con có thể ở lại nhà chung vào mỗi cuối tuần".
Lúc ấy, tôi tức giận vô cùng. Họ đã khiến tôi tổn thương. Tôi nổi cáu: "Không, các người ném tôi ra khỏi nhà như một bịch rác. Giờ tôi đang thi đấu tốt và các người nói muốn tôi quay trở lại sao?".
Suy cho cùng, đúng ra lúc đó tôi nên mỉm cười thân thiện và từ chối khéo. Câu chuyện giữa tôi và cái nhà chung đó đã trở thành một "đám mây đen" đeo bám suốt quãng thời gian sau này. Kể cả khi tôi ký hợp đồng với Chelsea, người ta lại lôi chuyện đó ra bàn tán.
Đúng là đôi lúc tôi rất khó tính, đặc biệt khi ở trên sân. Tôi hay nén chặt cảm xúc của mình, để rồi bùng phát ra ngoài cùng một lúc. Cứ như một quả bom, một ngọn lửa bỗng dưng bùng cháy dữ dội. 5 giây sau, tôi lại bình tĩnh. Nhưng mọi người có vẻ đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn chơi bóng mà thôi.
Những ngày đen tối ở Chelsea
Ở Anh, báo chí nói rất nhiều về mối quan hệ của tôi với HLV Jose Mourinho. Nhưng quả thật, tôi chỉ nói chuyện với ông ấy đúng 2 lần lúc mới đến Chelsea. Kế hoạch CLB và Mourinho đề ra là tôi cần phải được cho mượn ở CLB khác trong một khoảng thời gian.
Tôi tới Werder Bremen năm 2012 và giúp họ gặt hái khá nhiều thành công trước khi trở về Chelsea. Một số CLB Đức bày tỏ sự quan tâm sát sao. Juergen Klopp liên tục thuyết phục tôi đến Dortmund. Thật sự khó xử. Dortmund khi đó chơi thứ bóng đá khiến tôi hứng thú. Vì vậy, tôi nghĩ Chelsea sẽ đồng ý nếu mình bày tỏ nguyện vọng một cách chân thành.
Nhưng rồi một ngày, Jose Mourinho nhắn cho tôi một thông điệp: "Cậu sẽ ở lại Chelsea. Tôi muốn cậu trở thành một phần quan trọng của đội bóng".
Tôi tự nhủ: "Được thôi, vậy cũng tốt. Cuối cùng thì mình đã xuất hiện trong kế hoạch của ông ấy".
Khởi đầu mùa giải năm đó diễn ra không quá tệ. Tôi ra sân thi đấu 4 trận đầu của Chelsea, để lại ấn tượng bằng màn trình diễn khá ổn. Nhưng sau đó, tôi trở lại băng ghế dự bị và không bao giờ nhận thêm cơ hội nào nữa. Tôi thậm chí còn không nhận được một lời giải thích nào. Vì một lý do nào đó, tôi bị bỏ rơi.
Đương nhiên, khi đó tôi còn trẻ nên lại một lần nữa mắc sai lầm. Tôi khá ngây thơ, không biết mình nên làm gì khi chơi bóng tại Premier League. Lúc đó tôi chỉ muốn mình được chú ý nhiều hơn trên sân tập. Nhưng mọi thứ cứ xấu dần, tôi như đồ bỏ đi ở CLB.
Nếu điều đó một lần nữa xảy ra vào thời điểm hiện tại, mọi thứ sẽ khác. Tôi đã trưởng thành và biết mình cần tự nỗ lực phấn đấu để đòi lại vị trí. Nhưng khi 21 tuổi thì tôi đâu nghĩ được như vậy. Khi có thêm cơ hội ra sân trước Swindon Town ở League Cup, tôi lại không có thể trạng tốt nhất. Đó coi như một dấu chấm hết cho sự nghiệp ở Chelsea.
Jose gọi tôi lên văn phòng của ông ấy vào tháng 12, thời điểm bước ngoặt thứ 2 của cuộc đời xuất hiện. Trước mặt ông ấy có một đống giấy tờ. Sự im lặng bị phá vỡ khi ông ấy bắt đầu cất lời nói: "1 kiến tạo, 0 bàn thắng, 10 lần thu hồi bóng".
Những con số thống kê lạnh lùng.
Mourinho cho gọi De Bruyne để nói về phong độ không tốt của anh.
Tôi mất khoảng 1 phút mới hiểu ông ấy định làm gì. Jose bắt đầu đọc sang chỉ số của những ngôi sao tấn công khác, bao gồm Willian, Oscar, Mata và Schuerrle.
Tôi chẳng nhớ rõ lắm, hình như là 5 bàn, 10 kiến tạo.
Mourinho dường như đang đợi người đối diện ông ấy nói gì đó. Cuối cùng tôi cũng phải mở miệng: "Nhưng họ đều chơi 15 đến 20 trận, trong khi tôi mới được ra sân 3 lần. Vậy nên chỉ số cũng khác chứ?".
Thật là một buổi nói chuyện kỳ lạ. Sau đó, Jose nói ông muốn tôi tiếp tục ra đi theo dạng cho mượn. Mata cũng sẽ ra đi, nhưng không giống trường hợp của tôi lắm. Jose nói: "Nếu Mata gia nhập CLB khác, cậu sẽ trở thành sự lựa chọn thứ 5, thay vì thứ 6 như trước".
Tôi nói: "Hình như CLB không cần đến sự phục vụ của tôi. Nếu đúng như vậy thì xin hãy để tôi ra đi. Tôi muốn được chơi bóng".
Nhìn Jose sau đó có vẻ thất vọng lắm. Hình như tôi đã nói sai, nhưng sự thật tôi rất, rất cần được ra sân thi đấu. Chelsea cuối cùng quyết định bán tống bán tháo. Chẳng sao cả, họ thu về mức giá gấp đôi khi đưa tôi về Stamford Bridge, tôi thì có cơ hội ra sân ở Wolfsburg.
Gặp gỡ người bạn đời qua mạng xã hội
Kể từ đó đến nay rất nhiều thứ đã thay đổi. Ngoài bóng đá, cuộc đời tôi cũng không vô vị như xưa. Khi sang Đức thi đấu, tôi đã gặp một cô gái, người sau này trở thành vợ tôi. Cô ấy đã giúp tôi trưởng thành và chăm bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài hơn.
Sau đây là một câu chuyện mà tôi luôn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về nó. Nhưng vì đã hứa sẽ thành thật nên tôi buộc phải kể.
Mọi thứ bắt đầu bằng một câu tweet trên Twitter. Đó là thời điểm chơi cho Wolfsburg theo dạng cho mượn nên chỉ có vài ngàn người theo dõi tài khoản. Tôi nhớ hồi đó mình viết về một trận đấu mà mình đã chơi tốt và được "thả tim" bởi một cô gái. Lúc ấy, tôi vẫn FA. Một anh bạn nhân cơ hội này tư vấn: "Nhìn cô ấy cũng xinh đấy chứ. Thế cậu không định gửi tin nhắn cho cô ấy à?".
Tôi trả lời: "Thôi xin, người ta không thích tôi đâu. Làm gì có ai hiểu tôi chứ, chắc chắn cô ấy sẽ chẳng thèm trả lời".
Bạn tôi giật điện thoại rồi bắt đầu gõ một tin nhắn. Cậu ta đưa cho tôi xem rồi năn nỉ: "Thôi nào, để tôi ấn gửi nhé?".
Lúc đó tôi như co rúm lại, nhưng buột miệng nói: "Rồi, gửi đi".
Sao nào? Đó chính là tôi, một cầu thủ chẳng có gan đi gửi tin nhắn cho người vợ tương lai. Thật sự tôi không dám.
May thay người bạn kia đã giúp tôi gửi tin nhắn. Vui hơn nữa, cô ấy đã trả lời. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại khoảng vài tháng. Khi đã tìm hiểu người ta trong một khoảng thời gian, tôi cảm thấy dễ dàng bắt chuyện hơn. Tôi vui vẻ, đó thật sự là một điều tốt lành xảy đến trong cuộc đời. Cô ấy đã thay đổi tôi ở rất nhiều phương diện. Thú thật, tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có cô ấy.
Hai cu cậu nhà De Bruyne. Con cả tên Mason Milian de Bruyne sinh ngày 10/3/2016, con thứ hai tên Rome de Bruyne, sinh ngày 31/10/2018.
Kevin cùng Laroix Michele làm đám cưới vào tháng 6 năm 2017 tại Italy.
Họ hay gọi vợ của cầu thủ là gì nhỉ? WAGs? Tôi nghĩ đó không phải một từ hay. Vợ tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời này. Cô ấy đã hy sinh mọi thứ để chuyển đến ở bên cạnh tôi, khi mới 19 tuổi. Cô ấy giúp tôi theo đuổi ước mơ, cùng tôi vượt qua mọi khó khăn.
Trong kỳ chuyển nhượng năm 2015, tôi biết tin cô ấy đang mang thai đứa con đầu lòng. Man City, PSG, Bayern đều muốn có chữ ký của tôi. Đó là thời điểm tôi bị stress nặng. Chúng tôi mới lập gia đình, không biết thương vụ chuyển nhượng tới sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt hay xấu. Chúng tôi chẳng biết sẽ sống ở đâu nữa.
Cá nhân tôi muốn tới Man City. Khi đó, Vincent Kompany đã gửi tin nhắn cho tôi. Anh ấy kể về mọi kế hoạch của CLB, cam đoan tôi sẽ thích. Lúc đó tôi rất hứng thú, nhưng tôi cũng không muốn Wolfsburg mất lòng chút nào. Tôi thực sự trân trọng quãng thời gian thi đấu cho họ. Vì vậy quyết định cuối cùng đưa ra là ngậm miệng lại và chờ đợi, việc này quá dễ với tôi.
3 tuần sau...
Còn tiếp...
Kevin de Bruyne sinh ngày 28/6/1991 tại Drongen, Ghent, Vương quốc Bỉ. Đây là vùng nói tiếng Hà Lan. Kevin de Bruyne còn có thể nói tốt cả tiếng Pháp và tiếng Anh.
Phong cách chơi bóng của De Bruyne giúp anh được các HLV và đồng nghiệp tán dương nhiệt liệt. Họ gọi anh là tiền vệ xuất sắc bậc nhất châu Âu, một cầu thủ hoàn hảo.
Tầm quan sát, kỹ thuật, cường độ hoạt động khi không có bóng, phạm vi chuyền bóng cực rộng và những cú sút uy lực bằng cả 2 chân là thương hiệu của Kevin de Bruyne.
Bạn nên quan tâm