Mỗi ngày trong vòng 3 tuần kế tiếp, người đại diện của tôi đều thông báo những cập nhật mới nhất về quyết định của Wolfsburg (Đức). Lúc đồng ý, lúc lại từ chối. Cứ liên tục như vậy.
Stress tôi phải chịu đựng dường như đã lây lan sang cô vợ. Một ngày nọ, tôi tỉnh dậy và nhận ra cô ấy bị ốm nặng. Thật chẳng biết phải làm gì, chúng tôi lo đứa con trong bụng sẽ gặp vấn đề.
Cô ấy đau đớn lắm, và chảy nhiều máu nữa. Cả 2 đều không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn quyết định đến bệnh viện. Tôi rất lo lắng, nghĩ rằng sẽ không thể giữ đứa bé. Đó là thời điểm tệ nhất trong cuộc đời. Tôi chỉ biết ngồi đó, chẳng giúp được gì. Chỉ một phút trước, trong đầu còn đang băn khoăn nghĩ về những CLB mới, về thương vụ chuyển nhượng. Để rồi sau đó, mọi thứ như đổ sập ngay trước mắt.
Tạ ơn Chúa, cuối cùng mọi thứ đã ổn.
Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu đứa bé trong bụng vợ gặp vấn đề. Mọi vinh quang, bao gồm danh hiệu, tiền thưởng và tiếng tăm giành được trên sân cỏ đều không thể sánh bằng gia đình.
Đó là khoảnh khắc cuộc đời tôi đi theo ngã rẽ khác, lần thứ 3. Tôi nhận ra bóng đá không phải tất cả. Tôi nghĩ mình bị ám ảnh quá nhiều với môn thể thao này trong suốt 23 năm cuộc đời. Khi nhìn vợ tôi cùng con trai bình an vô sự, tôi biết mình đang có những gì. Giờ đây tôi sẽ không phải cố gắng một mình nữa mà sẽ có những người thân bên cạnh ủng hộ. Chúng tôi quyết định đến Man City và mọi thứ dần tốt đẹp hơn.
Đặc biệt khi Pep Guardiola đến với đội bóng trong năm thứ 2 tôi ở Manchester.
Pep và tôi chia sẻ cùng một tư tưởng, tinh thần. Công bằng mà nói, ông ấy còn nghiêm túc hơn cả tôi trên sân cỏ. Ông ấy luôn luôn đòi hỏi toàn đội phải nỗ lực hết sức, lúc nào cũng vậy. Nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng mình chịu sức ép một thì ông ấy chịu gấp đôi. Ông ấy không chỉ muốn thắng, ông ấy muốn sự hoàn hảo.
Trong lần gặp mặt đầu tiên, ông ấy ngồi xuống và nói thẳng với tôi rằng: "Nghe này Kevin, cậu sẽ dễ dàng lọt vào top 5 cầu thủ hàng đầu thế giới. Top 5, một cách dễ dàng".
Tôi rất sốc, nhưng tin tưởng tuyệt đối vào người thầy của mình. Câu nói của ông ấy thay đổi cách nghĩ của tôi. Ông ấy là một thiên tài. Pep nói vậy để ép đối phương phải chứng minh ông ấy đúng. Đương nhiên, tôi sẵn sàng chấp nhận thử thách này.
Bóng đá đối với nhiều người là nỗi sợ hãi và tiêu cực. Nhưng với Pep, không gì tích cực hơn môn thể thao này. Ông ấy đặt ra những tiêu chuẩn mà nhiều trong số đó tưởng chừng không thể với tới. Pep là một nhà chiến thuật đại tài, chính xác đấy. Nhưng mọi người ở ngoài sẽ không bao giờ biết sức ép khổng lồ ông đang gồng gánh trên vai để hướng tới sự hoàn mĩ.
Mùa giải năm nay diễn ra không dễ dàng. Những chấn thương cứ liên tục ập đến khiến tôi bỏ lỡ nhiều trận đấu. Ngồi một chỗ nhìn đồng đội chơi bóng chẳng khác gì một cách tra tấn. Tôi không thể chịu nổi.
Tôi khổ sở đến nỗi vợ cũng nhận ra điều bất thường. Chúng tôi đã sống cùng nhau 7 năm, trời, trong quãng thời gian đó, Michele chưa từng nhìn thấy người chồng cô ấy khóc bao giờ. Kể cả đi dự đám tang, tôi không khóc.
Nhưng đầu mùa giải năm nay, khi tái phát chấn thương đầu gối và chịu thêm một chút ảnh hưởng đến dây chằng, tôi đã khóc.
Bác sĩ nói sẽ phải ngồi ngoài một thời gian dài. Thật sự ác mộng, tôi thậm chí còn chẳng thể tự mặc quần lót nữa. Tệ hơn, nó diễn ra đúng thời điểm vợ tôi hạ sinh người con thứ 2. Lúc tôi kể với vợ chấn thương, cô ấy đang trên đường từ bệnh viện trở về nhà.
"Mọi thứ ổn chứ em? Con mình sao rồi?", tôi hỏi.
"Mọi thứ đều ổn, anh đang khóc đấy à?", cô ấy trả lời. Lúc đó tôi đang rớm nước mắt thật.
"Anh có một vài tin không hay cho lắm. Đầu gối của anh gặp vấn đề. Anh sẽ phải dưỡng thương một thời gian. Vì thế nên em sẽ phải chăm sóc cho 3 đứa trẻ đấy".
Sau câu nói đó, tôi òa khóc. Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Tôi không biết mình khóc là do đứa trẻ mới sinh hay do chấn thương, có thể cả 2. Thật nực cười, tôi mở FaceTime để nói chuyện với vợ nhưng lại khóc như một thằng trẻ con.
Michele còn không tin nổi những gì cô ấy đang nhìn. "Anh không khóc trong ngày cưới, không khóc trong ngày con trai đầu lòng được hạ sinh. Đứa con thứ 2 thì mới ra đời ngày hôm qua thôi đấy!", cô ấy quát.
Vậy đấy, lễ cưới, đám tang hay ngày sinh nhật của con ư? Những sự kiện đó rất mực bình thường. Tôi là một hòn đá. Nhưng bắt tôi không được chơi bóng nữa ư? Không thể nào chịu được!
Sau cùng, dự án ở Man City không chỉ gói gọn ở những danh hiệu. Đó là một cách chơi, một tư tưởng lớn. Toàn đội thức dậy mỗi ngày với một nỗi ám ảnh về sự hoàn hảo, thúc đẩy bản thân vượt qua giới hạn.
Chơi thứ bóng đá "đơn giản" Pep đang hướng tới là thử thách khó nhất trên thế giới này. Nhưng khi mọi thứ diễn ra trơn tru, nó trở thành niềm vui thú tuyệt vời nhất tôi từng được trải qua.
Vì thế, mặc cho việc có tạo nên kỳ tích không tưởng hay không, những gì chúng tôi, Man City trải qua đều xứng đáng được trân trọng. Khi chúng tôi thể hiện những gì tốt đẹp nhất, khi triết lý của Pep thực sự được thấm nhuần... Mọi người dùng từ nào để diễn tả ấy nhỉ?
Đúng rồi, đến cõi "niết bàn". Với tôi là vậy. Một cảm giác lâng lâng đến khó tả.
Đó là toàn bộ câu chuyện mà một gã chỉ biết lấy bóng đá bộc lộ bản thân có thể kể lại. Cảm ơn đã cho tôi cơ hội để bộc bạch.
Cảm ơn đã cho tôi nói về cuộc đời mình.
Bạn nên quan tâm