MU và chuyện chưa kể về tour du đấu kỳ thú tại Australia: Những chuyến chơi đêm, gái gú rồi ngủ gật ngay trên sân

THANH ĐÌNH - GIANG NGUYỄN , 13:13 13/07/2019 | Bóng đá Anh

Chia sẻ

Tới Australia du đấu lần này, hẳn các cầu thủ MU ghen tỵ lắm với đám đàn anh trước đây của họ. Vào năm 1999, Quỷ đỏ cũng có mặt ở xứ sở kangaroo và có những kỷ niệm không thể nào quên. Như họ nói, “một chuyến đi đỉnh của đỉnh”.

Australia, chà, mảnh đất xa xôi bị ngăn cách với phần còn lại của thế giới bởi Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương này chưa bao giờ đem lại sự hứng thú cho M.U. Nhất là khi họ biết rõ bóng đá rất lạ lẫm ở xứ sở kangaroo. Tình yêu với thể thao, đất nước này đã dành hết cho cricket, khúc côn cầu sân cỏ và bóng bầu dục.

Nếu cầu thủ MU nào đó vẫn có ý định tới Australia, nó sẽ bị dập tắt ngay khi nghe câu chuyện mà tiền vệ huyền thoại Pat Crerand là nhân vật chính.

Vào thập niên 1960, khi MU tới đây và nghỉ tại khách sạn Coogee Bay ở Sydney, Crerand thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy một tên trộm trong phòng mình. Ông hét lên "thằng khốn" rồi đuổi theo trong bộ đồ ngủ. Được một quãng, hắn quay lại, để lộ khẩu súng dưới thắt lưng và nói, "lại đây tao bắn vỡ sọ". Crerand đành mất trắng 200 bảng và tiu nghỉu đi về.

Nhưng bây giờ là năm 1999, chỉ 2 tháng sau khi giành cú ăn 3 vĩ đại, MU lên đường tới Australia. Tại sao lại có chuyến đi này? Chuyện là có một tay doanh nhân giàu có ở Australia tên Rene Rivkin. Rivkin đã làm việc với bộ phận Tiếp thị và phát triển kinh doanh của MU để đi tới thỏa thuận, gã độc quyền khai thác thương mại còn đội bóng thu về một khoản kếch xù 2 triệu bảng (trước đó 3 năm, Ole Gunnar Solskjaer được mua về với giá chỉ 1,5 triệu).

Vậy là dù có một chút e ngại, tất cả các nhà vô địch châu Âu lục tục lên máy bay để bắt đầu tour du đấu, mà sau này họ mô tả rằng, đây là "chuyến đi không thể nào quên".

 - Ảnh 1.

Manchester United năm 1999 là đội bóng được yêu mến trên toàn thế giới.

Vừa đặt chân tới Melbourne, đập vào mắt các cầu thủ MU là băng rôn to tổ chảng: "Melbourne chào đón MU" và hàng ngàn CĐV mặc áo đỏ. Có vẻ như thời gian trôi qua và Australia thay đổi quá nhanh, đủ khiến Quỷ đỏ choáng ngợp. Họ không chỉ bắt đầu yêu bóng đá, mà còn yêu MU để tạo nên bầu không khí cuồng nhiệt và hứng khởi.

Cảm giác ban đầu là rất tuyệt. Và càng tuyệt hơn nữa khi Sir Alex Ferguson, ông thầy nghiêm khắc không có mặt ở chuyến đi này. HLV người Scotland ở lại Anh để nhận tước Hiệp sỹ từ Nữ hoàng. Công việc quản lý đội được giao cho trợ lý Steve McClaren. Ông này có hợp đồng ngắn hạn với MU nên mặc kệ đám cầu thủ muốn làm gì thì làm. Mà không mặc kệ cũng chẳng được, vì các cầu thủ cũng không sợ ông.

Chưa hết, vì lý do nào đó đội trưởng khó tính Roy Keane cũng vắng mặt. Vì vậy, "tụi tôi được tự do tuyệt đối", Andy Cole nói. Người đá cặp ăn ý với Dwight Yorke tiếp tục kể: "Chúng tôi đã có nhiều đêm vui vẻ và vứt bỏ luôn lệnh giới nghiêm. Khi bay tới Sydney, cả đám leo lên taxi tới hộp đêm Star City để quậy đến 4h sáng. Rồi Yorkey và Bozza (thủ môn Mark Bosnich) bị tóm trở lại vào lúc 5h, trong khi tôi cùng Giggsy trốn thoát để tiếp tục cuộc vui".

 - Ảnh 2.

 - Ảnh 3.

Những hình ảnh của Manchester United tại Australia năm 1999.

Còn theo Yorke, thì "con gái Australia đẹp nhất thế giới". Vậy nên ở Melbourne, lúc bị bắt trở lại khách sạn, trong điều kiện ngặt nghèo của đội ngũ an ninh, nghiêm cấm đưa người lạ về phòng, Yorke vẫn biến điều không thể thành có thể, mang vài em xinh tươi về phòng vui thú. "Khó gì đâu, tôi dùng mánh khóe xưa nhất quả đất, là hối lộ đám an ninh", tiền đạo người Trinidad & Tobago khoái trá kể.

Đến Sydney, Yorke không lặp lại mánh đó mà trốn luôn ra ngoài để vui vẻ với các em. Sáng hôm sau MU có buổi tập trên sân Olympic và các cầu thủ, dù mệt mỏi sau đêm dài phá sức, vẫn phải có mặt đầy đủ. Khi tất cả đang uể oải thực hiện các bài tập theo giáo án, bỗng đâu đó vang lên tiếng ngáy như sấm.

"A ha, ra là Yorkey", tiền vệ Nicky Butt hét lên. Và cả đám phá lên cười. Chơi cả đêm và giờ Yorke không thể trụ nổi, gục xuống sân ngủ như chết. "Ra đến sân, tôi thấy đầu quay tít. Nghĩ rằng ngả lưng một chút chắc khá hơn, ai dè đó là sai lầm lớn. Chỉ 2 giây để tôi thiếp đi", Yorke kể lại.

 - Ảnh 4.

Dwight Yorke, sát thủ 1 thời của Manchester United

Các đồng đội biết tỏng đêm qua Yorke đã làm những gì. Vì vậy mặc kệ anh ngủ, họ tiếp tục bài chạy bộ quanh sân. Nhưng ai đó đã trêu chọc một chút. "Tôi không nhớ ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy bỗng thấy toàn thân đẫm nước. Tìm ra thủ phạm, tôi phải giết hắn", Yorke nói.

Vậy mà Yorke vẫn không chừa. Đêm cuối ở Sydney, các đồng đội ngoan ngoãn ngủ ở phòng (vì ngày mai sẽ tới Trung Quốc, nơi ông thầy Sir Alex Ferguson chờ sẵn ở đó) thì chân sút người Trinidad & Tobago tiếp tục bật tường ra ngoài. Và anh gặp Gabby Richens, một người mẫu có nickname "Cỗ máy tình dục". Họ đi chơi chán chê, sau đó quyết định về khách sạn của MU để kết thúc cuộc gặp gỡ.

"Cậu mang theo ai đấy?", gã an ninh hỏi. Bằng giọng lè nhè, Yorke nói: "Thôi được rồi, tôi và Gabby có việc phải làm ngay". "Ừ, nhưng Gabby nào?", gã lại hỏi. "Gabby, máy tình dục ấy", anh trả lời, không quên dúi vào tay gã tờ 100 USD.

Gabby Richens, Cỗ máy tình dục của Australia.

"Hắn mà không đồng ý, tôi cho gã một năm tiền thưởng luôn. Vì Gabby tuyệt lắm, phải nhất Australia chứ chả chơi", Yorke kể đầy thỏa mãn, "Đêm ấy hai bọn tôi có một cuộc vui phi thường rồi cô ấy tạm biệt lúc 6h sáng".

Cho đến mãi về sau, các cầu thủ MU vẫn nhắc về tour du đấu ở xứ sở kangaroo với sự thích thú. Duy nhất có một rắc rối tại đây, đó là việc họ bị đối xử như một gánh xiếc rong.

Cơ sự cũng vì sự vắng mặt của Sir Alex và David Beckham, ngôi sao sáng giá nhất MU bận bịu tổ chức đám cưới với Victoria, mà ra cả. Không có 2 gương mặt hút khách này, gã doanh nhân Rivkin dở chứng. Gã hành MU đủ điều để kiếm tiền, bù đắp cho những kế hoạch đổ vỡ.

Rivkin đưa cả đội lên chiếc du thuyền sang trọng của gã đậu tại Cầu cảng và nhìn ra Nhà hát Opera Sydney. Đồ ăn khá hẻo, với món chính là chú gà bé bằng nắm tay. Thôi cũng chẳng sao, có ăn là tốt rồi. Nhưng khi Yorke cùng đồng đội vừa cầm lấy dao, nĩa thì bỗng đâu hàng trăm người hâm mộ ùa vào, chụp hình, xin chữ ký, hỏi han đủ điều. Không khí hỗn loạn, ồn ào như cái chợ và phải rất lâu họ mới thoát khỏi cùng cái bụng rỗng tuếch.

Tuy nhiên ít cầu thủ nào để ý tới chi tiết nhỏ nhặt ấy, bởi họ biết cách để tạo ra niềm vui. Và như Cole nói, "tôi đã đi đủ nhiều, nhưng đây thực sự một tour du đấu quá đỉnh".